Dòng HÙNG VIỆT

Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Trang chuyên khảo về lịch sử và văn minh Hùng Việt

Trang chủ


Latest topics

» Vài hàng ...nhân ngày giỗ quốc tổ .
by Admin 18/4/2024, 11:54 am

» Đầu non
by Admin 28/3/2024, 9:39 am

» Trời xanh -mây trắng -núi hồng (hình chụp ở Mĩ)
by Admin 22/3/2024, 2:26 pm

» Thời Bắc thuộc (viết lại)
by Admin 20/3/2024, 1:36 pm

» Lẩn thẩn ...Tiền Hậu , Đông Tây ...không thể nối .
by Admin 13/3/2024, 11:09 am

» Sử thuyết Hùng Việt ...Nhiều điều khác .
by Admin 1/3/2024, 4:52 pm

» Suy nghĩ về cặp đôi Nam – Nữ
by Admin 24/2/2024, 4:58 pm

» 2 chuyện cần bàn thêm
by Admin 23/2/2024, 2:39 pm

» Sử Việt 2 chuyện cần bàn .
by Admin 22/2/2024, 11:49 am

» Cẩn thận Chữ với nghĩa
by Admin 13/2/2024, 2:59 pm

Gallery


Cơ sở xác định nguồn gốc tiếng Việt... Empty

April 2024

MonTueWedThuFriSatSun
1234567
891011121314
15161718192021
22232425262728
2930     

Calendar Calendar

Khách thăm



Cơ sở xác định nguồn gốc tiếng Việt... Flags_1



    Cơ sở xác định nguồn gốc tiếng Việt...

    Admin
    Admin
    Admin


    Tổng số bài gửi : 1186
    Join date : 31/01/2008

    Cơ sở xác định nguồn gốc tiếng Việt... Empty Cơ sở xác định nguồn gốc tiếng Việt...

    Bài gửi by Admin 11/1/2014, 5:56 pm


    Cơ sở xác định nguồn gốc tiếng Việt
    (qua 2 bài báo của A.G. Haudricourt) *


    Dịch giả... ? -Nguồn http://ngonngu.net/index.php?p=283

    • Phương pháp xác định nguồn gốc ngôn ngữ • Các ý kiến khác nhau trong việc xác định nguồn gốc tiếng ViệtCơ sở để xác định nguồn gốc tiếng Việt qua hai bài báo của A.G. Haudricourt

    1. Về phương pháp xác định nguồn gốc ngôn ngữ

    Trong lịch sử, có những ngôn ngữ mà vì một lí do nào đó đã bị chia tách ra thành nhiều ngôn ngữ khác nhau. Ngôn ngữ bị chia tách đó thường được gọi là ngôn ngữ mẹ hay ngôn ngữ cơ sở. Như vậy, về nguyên tắc, có thể tìm tòi ngược dòng thời gian lịch sử của những ngôn ngữ được giả định là vốn cùng “sinh ra” từ một ngôn ngữ mẹ, để quy chúng vào những nhóm, những chi, những ngành, những dòng... khác nhau, tuỳ theo mức độ thân thuộc nhiều hay ít.

    Đối với mỗi ngôn ngữ, ba mặt ngữ âm, từ vựng, ngữ pháp cũng như các tiểu hệ thống của nó biến đổi không đồng đều, có những mặt, những yếu tố... được bảo toàn rất lâu dài; nhưng cũng có những yếu tố đã biến đổi với những mức độ khác nhau. “Hầu như trong mỗi từ hoặc mỗi hình thức của từ lúc nào cũng có một cái gì đó mới và một cái gì đó cũ”.

    Sự biến đổi ngữ âm (điều cần tìm kiếm đầu tiên trong khi nghiên cứu quan hệ cội nguồn của ngôn ngữ) không phải là những biến đổi hỗn loạn mà thường có lí do, có quy luật và theo hệ thống.

    Và có một điểm đáng chú ý, được coi là tiền đề quan trọng trong việc phân loại các ngôn ngữ theo quan hệ cội nguồn, là tính võ đoán trong quan hệ ngữ âm với ý nghĩa. Bởi thế, ta có quyền giả định rằng: những từ gần gũi nhau về âm thanh có liên quan hoặc gắn bó với nhau ở ý nghĩa thường luôn luôn bắt nguồn từ cùng một gốc nào đó.

    Nếu như phương pháp so sánh loại hình giúp quy các ngôn ngữ vào những loại hình khác nhau, hay phương pháp so sánh đối chiếu phát hiện những tương đồng và khác biệt chủ yếu trên diện đồng đại ở một hay nhiều bình diện, bộ phận của ngôn ngữ, thì để phát hiện ra sự thân thuộc giữa các ngôn ngữ về mặt cội nguồn người ta dùng phương pháp so sánh–lịch sử. Có thể nói, phương pháp so sánh–lịch sử từ việc so sánh, tìm ra các quy luật tương ứng về ngữ âm, từ vựng và ngữ pháp để rồi qua đấy xác định xác định nguồn gốc của một ngôn ngữ, hay quan hệ thân thuộc giữa các ngôn ngữ về mặt nguồn gốc.

    2. Về các ý kiến khác nhau trong việc xác định nguồn gốc tiếng Việt

    Hiện nay, quan điểm xếp tiếng Việt vào họ Nam Á (được nêu ra từ năm 1856) được nhiều người chấp nhận và được coi là có cơ sở khoa học nhất. Tuy nhiên, có những ý kiến khác không xếp tiếng Việt vào họ ngôn ngữ này.

    Ý kiến trước tiên phải kể đến là ý kiến của Taberd (1838): “tiếng Việt chỉ là một nhánh bị thoái hoá của tiếng Hán”. Cơ sở để Taberd đưa ra ý kiến này là trong vốn từ của tiếng Việt hiện nay thì từ vựng có nguồn gốc Hán chiếm đa số. Tuy nhiên, mặc dù có tới 75% từ vựng tiếng Việt có gốc Hán nhưng đại đa số những từ đó đều là những từ văn hoá (những từ thể hiện trình độ phát triển của xã hội). Do đó, chúng phải là những từ vay mượn, chứ không phải là những từ mang tính nguồn gốc. Và theo Maspéro (1912): Bất cứ từ Hán nào vào tiếng Việt đều phải chịu sự chi phối của cơ cấu tiếng Việt.

    Loại ý kiến thứ hai là những ý kiến xếp tiếng Việt vào họ ngôn ngữ Nam Đảo. Đó là ý kiến của Bình Nguyên Lộc với hai cuốn Nguồn gốc Mã Lai của dân tộc Việt Nam (Sài Gòn, 1972) và Lột trần Việt ngữ (Sài Gòn, 1973), và gần đây là ý kiến của tác giả Hồ Lê (1996). Cơ sở của những ý kiến này là sự tương ứng từ vựng giữa tiếng Việt với các ngôn ngữ khác nhau trong họ Nam Đảo. Tuy nhiên, phải nói ngay rằng, đây là những tương ứng chưa phải là những tương ứng mang tính hệ thống và do đó khả năng vay mượn là rất lớn. Khả năng này còn được đẩy lên cao hơn nữa khi mà, như chúng ta đã biết, sự cư trú đan xen giữa những cư dân Nam Á và cư dân Nam Đảo là có thực và diễn ra trong một khoảng thời gian dài. Cần phải nói thêm rằng, tác giả Bình Nguyên Lộc đã cho rằng “có 40% từ Mã Lai trong vốn từ của tiếng Việt”, tuy nhiên “trong hai cuốn sách của ông chỉ thấy kể có khoảng dăm chục từ” (1)... Do vậy, có thể nói, việc nêu vấn đề tiếng Việt có quan hệ họ hàng với các ngôn ngữ Nam Đảo chỉ mang tính giả thiết và trong tình hình như vậy có thể nói giả thiết ấy chưa được chứng minh.

    Ý kiến thứ ba, đáng chú ý hơn cả, cho rằng tiếng Việt là một ngôn ngữ thuộc họ ngôn ngữ Thái. Cần phải nói ngay rằng, trong số những ý kiến không xếp tiếng Việt vào họ ngôn ngữ Nam Á thì cách lí giải cho ý kiến này có vai trò quan trọng nhất. Ý kiến này được Henry Maspéro đề xuất vào đầu thế kỉ 20, và trong một thời gian dài, nó đã chi phối quan niệm về phân loại nguồn gốc ngôn ngữ của các nhà ngôn ngữ trên thế giới. Bằng phương pháp so sánh-lịch sử, với lập luận chặt chẽ, tỉ mỉ về các khía cạnh từ vựng cơ bản, ngữ pháp và thanh điệu, Maspéro đã làm những nhà nghiên cứu đương thời không có cách gì bác bỏ được. Cụ thể là:

    - Về từ vựng: giữa tiếng Việt với các ngôn ngữ Thái cũng như với các ngôn ngữ Mon-Khmer đều có sự tương ứng;

    - Về ngữ pháp: tiếng Việt gần với tiếng Thái và khác rất xa với các ngôn ngữ Mon-Khmer hiện nay bởi các tiếng Mon-Khmer có cơ sở sơ sài về hình thái học trong khi đó tiếng Việt là một ngôn ngữ không có giá trị hình thái học.

    - Về thanh điệu: với Maspéro, thanh điệu tiếng Việt là một vấn đề quan trọng vì tiếng Việt hiện nay là một ngôn ngữ cũng có thanh điệu như các ngôn ngữ Thái và Hán. Trong khi đó, cho đến nay, các ngôn ngữ Mon-Khmer vẫn là các ngôn ngữ không có thanh điệu.

    Tuy nhiên, những luận điểm của Maspéro không phải là không có hạn chế và những hạn chế đó sau này đã được A.G. Haudricourt chỉ ra một cách thuyết phục.

    3. Về cơ sở để xác định nguồn gốc tiếng Việt qua hai bài báo của A.G. Haudricourt

    3.1. Lập luận của A.G. Haudricourt trong việc chứng minh nguồn gốc Nam Á của tiếng Việt

    Trong hai năm 1953 và 1954, A.G. Haudricourt đã lần lượt công bố hai bài báo quan trọng:

    - Về nguồn gốc Nam Á của tiếng Việt

    - Về nguồn gốc các thanh trong tiếng Việt

    Với hai bài báo này, ông đề nghị phải xếp tiếng Việt vào họ ngôn ngữ Nam Á, chứ không phải là họ Thái như H. Maspéro đã đề nghị. Cần phải nói ngay rằng, A.G. Haudricourt không phải là người đầu tiên nêu ra quan điểm xếp tiếng Việt vào họ ngôn ngữ Nam Á. Mà, như đã trình bày ở trên, quan điểm này đã được đề xuất từ năm 1856, và hiện nay, đây là quan điểm nhận được nhiều sự đồng tình nhất bởi cơ sở khoa học của nó. Trong số những ý kiến ủng hộ đó, có thể coi lập luận của Haudricourt là đầy đủ nhất và là những lí lẽ đại diện cho cách phân loại này. Hơn thế nữa, qua lập luận của Haudricourt chúng ta còn có thể rút ra được những cơ sở để xác định nguồn gốc tiếng Việt.

    Thứ nhất, về vấn đề từ vựng. Sau khi tiến hành khảo sát lại nhóm từ chỉ các bộ phận cơ thể trong tiếng Việt mà Maspéro đã dẫn ra để làm chứng cứ trong công trình so sánh của ông, Haudricourt đã chỉ ra rằng nhóm từ ấy về cơ bản là những từ thuộc về Mon-Khmer, chứ không phải là vừa gốc Thái vừa gốc Mon-Khmer như Maspéro đã chỉ ra. Vì vậy, trên phương diện từ vựng, quan hệ giữa tiếng Việt và các ngôn ngữ Thái là quan hệ vay mượn.

    Thứ hai, về vấn đề ngữ pháp, cụ thể là vấn đề cấu tạo từ bằng phương thức phụ tố. Hiện nay người ta vẫn nhận thấy dấu vết của phương thức này. Ví dụ điển hình là cặp từ giết – chết:

    kchết     xát hoá    > giết

    Ngoài ra, còn có một số cặp từ khác: cọc-nọc, kẹp-nẹp, con-non…

    Qua những cặp từ như vậy, chúng ta có thể chứng minh chúng là hệ quả của phương thức cấu tạo từ bằng phụ tố còn lưu giữ trong các ngôn ngữ Mon-Khmer. Tuy nhiên, điểm lập luận này, đối với Haudricourt, không phải là quan trọng nhất.

    Điểm quan trọng ở đây chính là vấn đề thanh điệu. Haudricourt cho rằng, việc hiện nay tiếng Việt có hệ thống thanh điệu giống như tiếng Thái còn các ngôn ngữ Mon-Khmer không thanh điệu chưa nói lên điều gì về nguồn gốc. Bởi hệ thống thanh điệu có thể xuất hiện, có thể mất đi trong lịch sử của một ngôn ngữ. Hơn nữa, theo V.B. Kasevich, ở một số ngôn ngữ ở Đông Nam Á và Tây Phi tuy chúng đều có thanh điệu và thậm chí có những điểm giống nhau đến kì lạ về ngữ pháp nhưng “tuyệt đối rõ ràng là những ngôn ngữ này không phải là họ hàng” (tr.198).

    Theo Haudricourt, thanh điệu tiếng Việt là một hiện tượng mới có, nói cách khác, trước đây tiếng Việt cũng là một ngôn ngữ không có thanh điệu và hiện nay nó là một ngôn ngữ có thanh điệu giống như các ngôn ngữ Thái. Chính vì điều này mà Haudricourt đã chứng minh được rằng, về nguồn gốc, tiếng Việt tương tự như các ngôn ngữ Mon-Khmer:

    - Giữa thanh điệu và phụ âm đầu có liên quan chặt chẽ đến nhau theo hướng các phụ âm đầu tắc vô thanh tương ứng với một thanh có âm vực cao, còn những phụ âm đầu hữu thanh thì tương ứng với thanh điệu có âm vực thấp.

    - Thanh điệu tiếng Việt có sự tương ứng với cách kết thúc âm tiết:

    + Hai thanh ngang-huyền: âm tiết mở;

    + Hai thanh hỏi-ngã: âm cuối xát;

    + Hai thanh sắc-nặng: âm cuối tắc yết hầu.

    Và cuối cùng, dựa trên kết quả phục nguyên, Haudricourt đã đưa ra sơ đồ về nguồn gốc các thanh trong tiếng Việt như sau:

    Đầu công nguyên
    (không thanh)
    Thế kỉ thứ VI
    (ba thanh)
    Thế kỉ XII
    (sáu thanh)
    Ngày nay
    papapaba
    sla, hlahlalala
    baba
    lala
    pas, pahpảbả
    slas, hlahhlàlảlả
    bas, bah
    las, lah
    pax, pa?
    slax, ba?hlá
    bax, ba?pạbạ
    lax, la?lạlạ
    Sơ đồ về nguồn gốc các thanh trong tiếng Việt

    Từ những lí lẽ trên, A.G. Haudricourt đã khẳng định: “tốt nhất là chỉ nên xếp tiếng Việt là thành viên của nhánh Mon-Khmer thuộc họ Nam Á ở khu vực Đông Nam Á hiện nay”.

    3.2. Cơ sở xác định nguồn gốc tiếng Việt

    Chúng ta có thể nhận thấy tiếng Việt đã được các nhà nghiên cứu xếp vào nhiều họ ngôn ngữ khác nhau. Điều này cho thấy các ngôn ngữ trong khu vực, trong quá trình phát triển, có sự tiếp xúc và vay mượn của nhau rất nhiều. Cho nên, khi xác định nguồn gốc tiếng Việt không thể không tính đến yếu tố Thái, yếu tố Nam Đảo và đặc biệt là yếu tố Hán trong tiếng Việt.

    Tuy nhiên chúng ta cần phải thấy rằng, hai vấn đề cơ bản và quan trọng nhất, vừa là phương pháp, vừa là cơ sở trong việc xác định nguồn gốc tiếng Việt, là vấn đề từ vựng cơ bản và vấn đề những biến đổi có quy luật của ngữ âm, cụ thể ở đây là quy luật hình thành thanh điệu. Tuy nhiên, việc nhận diện đâu là từ vựng cơ bản và việc xác định đâu là những từ mang tính nguồn gốc, đâu là những từ vay mượn là công việc không đơn giản. Và bất kì việc làm chủ quan, thiếu cẩn trọng hay nhầm lẫn nào cũng chắc chắn sẽ đưa ra những kết luận lệch lạc, sai lầm.

    * A.G. Haudricourt (1953 và 1954)

    (1) Cao Xuân Hạo, trang 94.

    TÀI LIỆU THAM KHẢO

    1.     Mai Ngọc Chừ - Vũ Đức Nghiệu - Hoàng Trọng Phiến. Cơ sở ngôn ngữ học và tiếng Việt. Nxb Giáo dục, 1997.

    2.     Trần Trí Dõi. Nghiên cứu ngôn ngữ các dân tộc thiểu số Việt Nam. Nxb Đại học Quốc gia, H., 2000.

    3.     Nguyễn Thiện Giáp (chủ biên). Dẫn luận ngôn ngữ học. Nxb Giáo dục, 1998.

    4.     Cao Xuân Hạo. Tiếng Việt – Văn Việt – Người Việt. Nxb Trẻ, 2001.

    5.     A.G. Haudricourt (1953). Vị trí của tiếng Việt trong các ngôn ngữ Nam Á. (Hoàng Tuệ dịch). In trong Những bài viết về lịch sử tiếng Việt – Trần Trí Dõi biên soạn, Hà Nội, 1997.

    6.     A.G. Haudricourt (1954). Về nguồn gốc các thanh của tiếng Việt. (Hoàng Tuệ dịch). In trong Những bài viết về lịch sử tiếng Việt – Trần Trí Dõi biên soạn, Hà Nội, 1997.

    Ý kiến của Văn Nhân

    -Tiếng Việt Giống ngôn ngữ Môn – Khơ me về những từ cơ bản nhưng khác ngôn ngữ Môn Khơ me về  thanh điệu .

    -Tiếng Việt có 1 số từ giống tiếng Thái và cùng có thanh điệu giống tiếng Thái .

    -Tiếng Việt có vốn từ giống với ngôn ngữ Nam đảo lên đến 40% ( Bình nguyên Lộc)

    -Tiếng Việt giống Hán ngữ đến 75% về Từ vựng  (Taberd)  nhưng đại đa số những từ đó đều là những từ văn hoá  tức những từ thể hiện trình độ phát triển cao của xã hội.

    Kết luận : tiếng Việt thuộc hệ ngôn ngữ Môn Khơ me nhưng  có vốn từ vựng rất lớn  vay mượn của các ngôn ngữ khác như Hán , Nam đảo , Thái  .v.v.

    Có gì bất thường ?

    Cộng đại khái  thì  75% từ giống Hán , 40% giống Mã lai – Nam đảo đã là 115% ...còn chỗ đâu cho những từ cơ sở hệ Mon-Khmer , từ vay mượn của Thái ngữ ?.

    Sao tác gỉa không nói : tiếng Việt là ngôn ngữ mẹ của các thứ tiếng trên , thời phôi thai hình thành dân tộc tiền nhân người Việt sống chung với những người tiếng nói thuộc ngữ hệ Môn – Khơ me trong 1 gia đình  nên cùng chia sẻ vốn từ cơ sở  nhưng trong lịch sử từ cổ tới trung đại cộng đồng người Việt và người Môn khờ me tách rời  , những  người Môn Khơme khác thì không  còn người Việt có thời gian ít lắm cũng vài trăm năm ăn cùng mâm ngủ cùng chiếu với người Hoa nam đặc biệt là thời Tùy – Đường nên có vốn từ ‘văn hóa’ giống nhau đến 75% cũng chẳng lạ  ...,  qúa khứ người nòi Thái nói chung và người Việt – Mường còn gần nhau hơn nữa trong bối cảnh lịch sử  từ nước Nam Việt của Triệu Đà cho tới nước Đại Việt – Đại Hưng thời cận đại ở Giao chỉ và Lưỡng Quảng .

    Thực ra chẳng có gì lạ ...Tiếng Việt và tiếng Khơme , tiếng Thái  cũng như ngôn ngữ Nam đảo và vốn từ  Hoa ngữ  cùng 1 gốc  ở cơ tầng sâu thẳm  từ trong qúa khứ vài ngàn năm nên sau dù có tách biệt ...đường ai nấy đi thì cái vốn chung na ná vẫn còn không thể nào mất được , chính sự na ná này giúp người ta lần về nguồn cội , vốn từ của  những dân tộc này hiện tại  giống nhau nhiều ít là tùy thuộc vào thời gian dài vắn và thời điểm có chung 1 không gian văn hóa gần hay xa ngày nay .

     Kẻ dốt nát viết bài này dám lộng ngôn .. chê đám khoa học gia về nhân chủng và ngôn ngữ thế kỷ 18-19 là đám gà mờ...

    Tộc người Hán vài trăm triệu lại thuộc loại hình nhân chủng Mongoloid ..., danh từ nhân chủng học Mongoloid chắc chắn xuất phát từ người Mông cổ chỉ vài triệu , quái hơn nữa  người Hoa ở Hoa nam và toàn bộ người Đông nam Á tới bắc Ấn độ cộng sơ cũng trên 1 tỉ lại được gọi là người Mongoloid phương Nam cứ như là con đẻ rơi của 'dúm' người Mông cổ vậy .

    Về ngôn ngữ học , các vị không thấy chướng hay sao khi nói cộng đồng Việt – Mường là cộng đồng người lớn nhất tiếng nói thuộc ngữ hệ Môn – Khơme , tại sao không nói ngược lại ?.

    Xin hỏi sự hợp lý nền tảng của khoa học nằm ở chỗ mô ? khi các vị  trình bày những nghiên cứu (phản) ‘khoa học’ kiểu... tiếng Việt là ngôn ngữ chắp vá vay mượn mỗi nơi 1 ít , tại sao không thấy đấy là cái gốc cổ thụ đẻ ra các nhánh ngôn ngữ khác ?, Các yếu tố Môn - Khơme , Thái, yếu tố Nam Đảo và đặc biệt là yếu tố Hán chỉ là từng  phần của cái gốc  ấy  .

      Hôm nay: 27/4/2024, 2:50 am