Đăng lại từ facebook trang QuangNhat Nguyen
Dòng đời có những cái qua . đã lâu mà ngỡ như gần đây
Theo thói quen tôi hay ghi lai những dòng chữ
Goi là nhật ký không hẳn ,bởi không thuờng xuyên
Nôm na chỉ là nhưng văt vảnh vui buồn
những cái mà không thể nói cùng ai
Từng trang ,từng trang như dấu ấn của tháng ngày
Hôm nay tự dưng khó ngủ giở lai trang vở đoc từng chữ từng câu
Và nảy ra ý đinh post vài cái trang vớ vần này
Xin đuơc goi là
TRÔI THEO DÒNG ĐỜI
Ngày …tháng …năm ….
Giờ thì một mình tôi đối diên với bốn bức tuờng
Mắt mở trừng trừng mà đầu óc chẳng có gì ..???
Tất cả chỉ là một khoảng không trống rỗng
Nói hụt hẩng không hẳn
Chỉ thấy nghèn nghẹn
Một cái gì đó thật là xót xa ..
Đã đúng 4 năm rồi ,từ ngày Mẹ ra đi
còn nghe rất thèm câu nói của Mẹ
“Đừng phóng túng quá con ạ – Nghệ sĩ quá rồi lai lang thang “
Cái câu mà từ hồi nào tới giờ con cứ nghĩ là Mẹ quá lo xa
và con hay gật gù giả vờ lắng nghe mà lòng thì nghĩ
Lại một bài kinh nhật tụng
Nhưng sao giờ con lai cảm thấy chí lý
Con muốn la thât to trong màn đêm
muốn hét và gào lên
“Mẹ ơi ! Con xin lỗi “
Hôm nay giỗ Mẹ ,Con cũng chẳng buớc vào nhà thờ
Con lánh xa moi nguời – Con chẳng muốn ai nhìn thấy mình trong hoàn cảnh này
Con như con dơi ngủ vùi để đêm đêm thức trắng
Thức trắng nghĩ vẩn vơ
Cầm cỗ tràng hạt trên tay soi mình bằng bóng
Lời kinh không thành tiếng
cố tập trung = vô vọng
Nuớc mắt theo thời gian như đã muốn khô ,đặc quánh lại trôi xuống cuống họng
làm miệng thêm đắng ,bờ môi khô đến nức nẻ
Ly cà phê vẫn chưa uống hết trong màn đêm cũng trở nên nguội lạnh chua chát .
Cuộc đời vốn vô thuờng ,và con càng rõ hơn khi gậm nhấm từng mảnh vô thuờng này
Gần cuối cuộc đời ,trơ trọi một mình ,khoác một mảnh bào rách
Đời buồn hiu như một nấm mồ
Con không than thân trách phận con cũng chẳng so đo
Đời vốn dĩ là 1 tuồng sân khấu
Con chỉ ân hận
Cả cuộc đời con chỉ đem đến cho Mẹ những giọt nuớc mắt
Chỉ để Mẹ thêm lo toan ,Đến lúc Mẹ đi xa
Mẹ cũng chỉ gọi mỗi tên con …
Phải chăng Mẹ vẫn không an lòng
Mẹ ơi ! Con xin lỗi
...............................
Tháng ngày qua con đã thấu triệt ,và con hiểu cái Mẹ lo ..từng nạn này tới nạn khác Họa vô đơn chí ..Thế là con bị phá sản ..nhà cửa xe cô trôi theo dòng nuớc
trắng tay ..Điều mà không bào giờ con nghĩ tới - không thể .
Nhưng sự thật là sự thật ,cuối cùng cũng phải chấp nhận
con vui với cái hiện tại con có ,những bài thơ ,những bức tranh đủ để con nguôi ngoai
con vẫn mỉm môi cuời ngay cả lúc không đủ tiền mua bao thuốc lá
Lúc ấy con lai nhớ Mẹ đến vô vàn
nhớ câu nói
Hoang phí lắm nên giờ ra nông nổi ..
Phóng túng nghệ sỉ quá mới khổ thân .
Mẹ ơi ! Hãy yên lòng ...Con của Mẹ cái gì cầm lên đuơc ,bỏ xuống đuợc
=
PHẢNG PHẤT
Hôm nay nước mắt con rơi
Dệt vần thơ nhỏ gởi lời nhớ thương
Tình thân mẫu cứ vấn vương
Ước gì Mẹ ở mãi phương trời này
Kỷ niệm xưa vẫn còn đầy
Tiếng ru phảng phất ngất ngây thuở nào
Nhớ thương Mẹ nước mắt trào
Mẹ về cõi Chuá mưa rào trong con...
Kiều Sinh -2014
Dòng đời có những cái qua . đã lâu mà ngỡ như gần đây
Theo thói quen tôi hay ghi lai những dòng chữ
Goi là nhật ký không hẳn ,bởi không thuờng xuyên
Nôm na chỉ là nhưng văt vảnh vui buồn
những cái mà không thể nói cùng ai
Từng trang ,từng trang như dấu ấn của tháng ngày
Hôm nay tự dưng khó ngủ giở lai trang vở đoc từng chữ từng câu
Và nảy ra ý đinh post vài cái trang vớ vần này
Xin đuơc goi là
TRÔI THEO DÒNG ĐỜI
Ngày …tháng …năm ….
Giờ thì một mình tôi đối diên với bốn bức tuờng
Mắt mở trừng trừng mà đầu óc chẳng có gì ..???
Tất cả chỉ là một khoảng không trống rỗng
Nói hụt hẩng không hẳn
Chỉ thấy nghèn nghẹn
Một cái gì đó thật là xót xa ..
Đã đúng 4 năm rồi ,từ ngày Mẹ ra đi
còn nghe rất thèm câu nói của Mẹ
“Đừng phóng túng quá con ạ – Nghệ sĩ quá rồi lai lang thang “
Cái câu mà từ hồi nào tới giờ con cứ nghĩ là Mẹ quá lo xa
và con hay gật gù giả vờ lắng nghe mà lòng thì nghĩ
Lại một bài kinh nhật tụng
Nhưng sao giờ con lai cảm thấy chí lý
Con muốn la thât to trong màn đêm
muốn hét và gào lên
“Mẹ ơi ! Con xin lỗi “
Hôm nay giỗ Mẹ ,Con cũng chẳng buớc vào nhà thờ
Con lánh xa moi nguời – Con chẳng muốn ai nhìn thấy mình trong hoàn cảnh này
Con như con dơi ngủ vùi để đêm đêm thức trắng
Thức trắng nghĩ vẩn vơ
Cầm cỗ tràng hạt trên tay soi mình bằng bóng
Lời kinh không thành tiếng
cố tập trung = vô vọng
Nuớc mắt theo thời gian như đã muốn khô ,đặc quánh lại trôi xuống cuống họng
làm miệng thêm đắng ,bờ môi khô đến nức nẻ
Ly cà phê vẫn chưa uống hết trong màn đêm cũng trở nên nguội lạnh chua chát .
Cuộc đời vốn vô thuờng ,và con càng rõ hơn khi gậm nhấm từng mảnh vô thuờng này
Gần cuối cuộc đời ,trơ trọi một mình ,khoác một mảnh bào rách
Đời buồn hiu như một nấm mồ
Con không than thân trách phận con cũng chẳng so đo
Đời vốn dĩ là 1 tuồng sân khấu
Con chỉ ân hận
Cả cuộc đời con chỉ đem đến cho Mẹ những giọt nuớc mắt
Chỉ để Mẹ thêm lo toan ,Đến lúc Mẹ đi xa
Mẹ cũng chỉ gọi mỗi tên con …
Phải chăng Mẹ vẫn không an lòng
Mẹ ơi ! Con xin lỗi
...............................
Tháng ngày qua con đã thấu triệt ,và con hiểu cái Mẹ lo ..từng nạn này tới nạn khác Họa vô đơn chí ..Thế là con bị phá sản ..nhà cửa xe cô trôi theo dòng nuớc
trắng tay ..Điều mà không bào giờ con nghĩ tới - không thể .
Nhưng sự thật là sự thật ,cuối cùng cũng phải chấp nhận
con vui với cái hiện tại con có ,những bài thơ ,những bức tranh đủ để con nguôi ngoai
con vẫn mỉm môi cuời ngay cả lúc không đủ tiền mua bao thuốc lá
Lúc ấy con lai nhớ Mẹ đến vô vàn
nhớ câu nói
Hoang phí lắm nên giờ ra nông nổi ..
Phóng túng nghệ sỉ quá mới khổ thân .
Mẹ ơi ! Hãy yên lòng ...Con của Mẹ cái gì cầm lên đuơc ,bỏ xuống đuợc
=
PHẢNG PHẤT
Hôm nay nước mắt con rơi
Dệt vần thơ nhỏ gởi lời nhớ thương
Tình thân mẫu cứ vấn vương
Ước gì Mẹ ở mãi phương trời này
Kỷ niệm xưa vẫn còn đầy
Tiếng ru phảng phất ngất ngây thuở nào
Nhớ thương Mẹ nước mắt trào
Mẹ về cõi Chuá mưa rào trong con...
Kiều Sinh -2014