Hôm nay!
Đất Sài Gòn
Phường 9 quận 4
Chúng con tụ họp nhà cha,
Âm dương đôi ngã
Thành tâm thương nhớ
Hình bóng Cha già yêu quý.
Nhân chi sơ, tính bản thiện,
Tính tương cận, tập tương viễn.
Cẩu bất giáo, tính nãi thiên,
Giáo chi đạo, quí dĩ chuyên
Nhớ Cha Ơi,
Quê nội, quê cha đất Lệ Thủy Quảng Bình,
Giòng họ Dương đất lành chim đậu
Bên kia là núi, bên nọ là biển xanh
Đất định cư là Ngô Xá
Cha mẹ gặp nhau
Phương Trung đến Thành nội Huế
Vào đến đất Sài Gòn
Sức trai cha xây dựng nghiệp nhà
Chúng con bảy đứa ra đời
Mẹ chăm lo việc nhà
Cha bương chải ngoài xã hội.
Chúng con phương trưởng
Ăn học thành tài
Ước nguyện của cha đặt cả vào chúng con
Gia giáo sum nghiệm
Cha dạy sống cho Liêm Khiết
Xây dựng nghiệp nhà Phú Quý ở đời
Ra ngoài xã hội Hữu Hương Cường Thịnh.
Mẹ Cha nuôi nấng chúng con
Cực khổ gian nan nào quản.
Đất nước phương Nam, bao ngàn năm tổ tiên xây dựng, thế hệ nối tiếp nhau giữ vững cơ đồ.
Nối nghiệp Dương gia, cháu con vun bồi, đời đời gìn giữ tổ tiên mối đạo.
Cha ơi!
Ngày con bé bỏng trẻ cậy cha
Mẹ à!
Tuổi đời chồng chất già cậy con
Phong tục, nếp nhà, đất lề quê thói
Chúng con gìn vàng giữ ngọc chẳng dám quên.
Ngày trai trẻ, cha sống được mọi người thương,
Khi tuổi hạc, hàng xóm láng giềng sống vui: Ông Hai Đầu bạc
Chúng con bé mọn thừa hưỏng, ơn vinh hiển.
Những ngày bé nhìn cha nghiêm khắc
Chúng con hồi hộp không cùng
Nào biết cha thương yêu mà tỏ vẽ lạnh lùng
Trong lòng cha lúc nào cũng thương yêu con trẻ.
Nhớ Cha xưa!
Mỗi chiều đi làm về, cha thưởng thức ly la-ve
Bọn trẻ chúng con mon men lại
Cha xoa đầu hỏi han việc học hành
Mỗi đứa mỗi tánh nết khác nhau
Cha chìu lòng tất cả
Cha thương mẹ khi giật gấu vá vai
Những lúc hiểm nghèo cha lo mọi sự.
Cha ơi!
Chúng con vẫn nhớ hình ảnh cha ngày đó
Khi mẹ chúng con đột ngột qua đời
Ngồi yên trên hàng hiên cha ngó đất nhìn trời
Cha không bày tỏ bằng lời,
Mắt cha đưa vào khoảng không dịu vợi.
Cha không khóc dù lòng cha quặn thắt
Đứt ruột, bầm gan khi con bé bỏng mồ côi
Hết đứng lại ngồi
Ra vào lặng lẻ.
Nay cha trở về cõi Thiên đàng Vĩnh phước
Mai cháu con sẽ không thấy dáng người
Thương nhớ không nguôi
Thờ cha tạc dạ.
TS Dương Vương
Đất Sài Gòn
Phường 9 quận 4
Chúng con tụ họp nhà cha,
Âm dương đôi ngã
Thành tâm thương nhớ
Hình bóng Cha già yêu quý.
Nhân chi sơ, tính bản thiện,
Tính tương cận, tập tương viễn.
Cẩu bất giáo, tính nãi thiên,
Giáo chi đạo, quí dĩ chuyên
Nhớ Cha Ơi,
Quê nội, quê cha đất Lệ Thủy Quảng Bình,
Giòng họ Dương đất lành chim đậu
Bên kia là núi, bên nọ là biển xanh
Đất định cư là Ngô Xá
Cha mẹ gặp nhau
Phương Trung đến Thành nội Huế
Vào đến đất Sài Gòn
Sức trai cha xây dựng nghiệp nhà
Chúng con bảy đứa ra đời
Mẹ chăm lo việc nhà
Cha bương chải ngoài xã hội.
Chúng con phương trưởng
Ăn học thành tài
Ước nguyện của cha đặt cả vào chúng con
Gia giáo sum nghiệm
Cha dạy sống cho Liêm Khiết
Xây dựng nghiệp nhà Phú Quý ở đời
Ra ngoài xã hội Hữu Hương Cường Thịnh.
Mẹ Cha nuôi nấng chúng con
Cực khổ gian nan nào quản.
Đất nước phương Nam, bao ngàn năm tổ tiên xây dựng, thế hệ nối tiếp nhau giữ vững cơ đồ.
Nối nghiệp Dương gia, cháu con vun bồi, đời đời gìn giữ tổ tiên mối đạo.
Cha ơi!
Ngày con bé bỏng trẻ cậy cha
Mẹ à!
Tuổi đời chồng chất già cậy con
Phong tục, nếp nhà, đất lề quê thói
Chúng con gìn vàng giữ ngọc chẳng dám quên.
Ngày trai trẻ, cha sống được mọi người thương,
Khi tuổi hạc, hàng xóm láng giềng sống vui: Ông Hai Đầu bạc
Chúng con bé mọn thừa hưỏng, ơn vinh hiển.
Những ngày bé nhìn cha nghiêm khắc
Chúng con hồi hộp không cùng
Nào biết cha thương yêu mà tỏ vẽ lạnh lùng
Trong lòng cha lúc nào cũng thương yêu con trẻ.
Nhớ Cha xưa!
Mỗi chiều đi làm về, cha thưởng thức ly la-ve
Bọn trẻ chúng con mon men lại
Cha xoa đầu hỏi han việc học hành
Mỗi đứa mỗi tánh nết khác nhau
Cha chìu lòng tất cả
Cha thương mẹ khi giật gấu vá vai
Những lúc hiểm nghèo cha lo mọi sự.
Cha ơi!
Chúng con vẫn nhớ hình ảnh cha ngày đó
Khi mẹ chúng con đột ngột qua đời
Ngồi yên trên hàng hiên cha ngó đất nhìn trời
Cha không bày tỏ bằng lời,
Mắt cha đưa vào khoảng không dịu vợi.
Cha không khóc dù lòng cha quặn thắt
Đứt ruột, bầm gan khi con bé bỏng mồ côi
Hết đứng lại ngồi
Ra vào lặng lẻ.
Nay cha trở về cõi Thiên đàng Vĩnh phước
Mai cháu con sẽ không thấy dáng người
Thương nhớ không nguôi
Thờ cha tạc dạ.
TS Dương Vương